CÔNG DÂN TOÀN CẦU VÀ PUBLIC SPEAKING
By Nhat Pham
Trong thế giới hiện tại, sự tiến bộ của công nghệ cho phép chúng ta có thông tin về mọi thứ chỉ với vài cú nhấp chuột . Youtube, Facebook hay Instaragram cho phép con người xem video clip, bài viết, hình ảnh từ khắp mọi nơi trên thế giới. Thực tế này cũng có nghĩa là những phát ngôn của ta có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp đến bất cứ ai có kết nối Internet, những người mà ta thậm chí còn không biết đến họ, dù cho ta có muốn hay không. Ba câu chuyện dưới đây kể về ba bài nói chỉ hướng đến một nhóm đối tượng nhất định, nhưng nhờ mạng Internet nó đã lan tỏa và gây ảnh hưởng theo nhiều cách khác nhau đến hàng triệu công dân của thế giới.
1. EMMA GONZALEZ
Vào tháng 17/01/2018, sau khoảnh khắc tưởng niệm dành cho 17 nạn nhân của vụ xả súng tại trường Stoneman Douglas (Florida, Mỹ) mà mình là nạn nhân may mắn thoát chết, Emma Gonzalez lau mắt, gằn giọng, chỉnh lại biểu cảm và bắt đầu bài nói 11 phút của mình một cách hùng hồn [1]:
“… nếu tất cả những gì chính phủ và tổng thống có thể làm là gửi lời chia buồn sâu sắc thì đã đến lúc chính những nạn nhân tạo ra thay đổi mà ta muốn thấy.”
Trong bài nói của mình, Emma chỉ trích quy định sở hữu súng lỏng lẻo và cho rằng súng đã thay đổi nhưng luật pháp lại không. Cô cũng đồng thời lên án văn hóa vận động hành lang của những công ty sản suất vũ khí để ung dung kiếm tiền trên sự an nguy của người khác.
Câu nói “We call B.S” (Chúng tôi bảo vớ vẩn) được Emma và biển người đồng thanh hét lên sau mỗi lời phản biện lập luận của phe ủng hộ súng. “Họ [chính trị gia] bảo luật sở hữu súng nghiêm ngặt hơn chẳng thể giảm bạo lực súng đạn. Chúng tôi bảo vớ vẩn.; Họ bảo không có bất cứ đạo luật nào có thể ngăn chặn tất cả những thảm cảnh vô nhân tính đã từng xảy ra. Chúng tôi bảo vớ vẩn; Họ bảo chúng tôi chả hiểu những gì mình nói và chúng tôi còn quá non nớt để hiểu về cách chính phủ vận hành. Chúng tôi bảo vớ vẩn.”
Bài nói gây ảnh hưởng rộng lớn này của Emma chính là phát súng mở màn cho một loạt các nỗ lực khác nhằm yêu cầu chính phủ Mỹ thắt chặt luật sở hữu súng. Nhờ kỹ năng hùng biện trước công chúng toàn cầu mà người dân Mỹ đã bắt đầu có thể gây áp lực lên chính phủ để đòi lại những quyền lợi thích đáng cho mình
2.SUNDAR PICHAI
Sundar Pichai, niềm tự hào của người Ấn Độ, là giám đốc điều hành của Google, một trong những công ty công nghệ lớn nhất thế giới. Ông nổi tiếng vì sự khiêm tốn, lém lỉnh, và uyên bác của mình.
Khi về nói chuyện cùng với các sinh viên tại Học viện Công nghệ Kharagpur (Ấn Độ) [2], ông đã kể lại cuộc phỏng vấn đầu tiên của mình tại Google vào ngày Cá tháng Tư năm 2004. Đây cũng chính là thời điểm Google vừa mới cho ra mắt Gmail.
Pichai chia sẻ: “Trong một vài vòng phỏng vấn đầu tiên, họ liên tục hỏi tôi nghĩ gì về Gmail. Tôi nghĩ đó lại là trò đùa Cá tháng Tư của họ.”
Ông bảo rằng mình không thể trả lời câu hỏi này vì chưa được dùng qua Gmail. Pichai kể tiếp “Chỉ khi tới lần phỏng vấn thứ 4 ai đó mới hỏi tôi “Anh thấy Gmail chưa?’. Tôi bảo chưa. Và anh ấy đã cho tôi dùng thử Gmail. Và khi tới cuộc phỏng vấn thứ 5, khi người phỏng vấn hỏi ‘Anh nghĩ gì về Gmail?’, tôi mới thực sự có thể trả lời.”
Sau đó Pichai được nhận vào Google. Hành trình của ông đã bắt đầu bằng câu nói đơn giản “Tôi không biết”.
3.DIDIER DROGBA
Sau trận thắng 3 – 1 trước Sudan đã đưa Bờ Biển Ngà lần đầu tiên vào vòng chung kết thế giới World Cup năm 2006. Dù không khí hân hoan tràn ngập khắp phòng thay đồ, có điều gì đó dường như khiến cho các cầu thủ Bờ Biển Ngà không thể tận hưởng niềm vui chiến thắng trọn vẹn.
Tại thời điểm đó, đất nước của họ đang bị chia cắt bởi cuộc nội chiến đẫm máu gây ra thương vong cho hơn 1 triệu người.
Đội trưởng tuyển quốc gia, Cyril Domoraud, mời phóng viên vào phòng thay đồ của đội và đưa microphone cho Didier Drogba – ngôi sao có tầm ảnh hưởng nhất tại Bờ Biển Ngà. Anh nhìn vào ống kính máy quay và chân thành nói:
“Hỡi toàn thể nhân dân Bờ Biển Ngà ở khắp mọi miền. Ngày hôm nay, chúng ta đã chứng minh được rằng tất cả người dân Bờ Biển Ngà đều có thể chung sống và nỗ lực hết mình vì một mục tiêu chung: vượt qua vòng loại World Cup”
“Chúng tôi hứa rằng chiến thắng này sẽ thống nhất đất nước chúng ta. Chúng tôi sẽ quỳ xuống để cầu xin mọi người.”
Sau đó, Didier Drogba cùng các đồng đội tại tuyển Bờ Biển Ngà khoác vai nhau và quỳ xuống để bắt đầu thông điệp kêu gọi chấm dứt cuộc nội chiến tại Bờ Biển Ngà.
“Hãy tha thứ. Hãy bỏ súng xuống. Tổ chức bầu cử. Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
“Chúng tôi chỉ muốn vui vẻ. Vì vậy, xin hãy ngừng bắn.”. Nói xong, họ đứng dậy, nở nụ cười và bắt đầu ca hát nhảy múa để ăn mừng.
Sau thông điệp trên của Drogba và các đồng đội, chính phủ và phe nổi dậy tiến hành ngừng bắn và bắt đầu các cuộc đàm phán. Đầu năm 2007, hai bên chính thức ký kết một thỏa thuận hòa bình, tổng thống Bờ Biển Ngà tại thời điểm đó, Laurent Gbagbo, tuyên bố cuộc chiến chính thức chấm dứt. Bài nói của Drogba không chỉ truyền cảm hứng cho nhân dân Bờ Biển Ngà mà còn có ảnh hưởng đến người dân khắp thế giới.
Ba câu chuyện trên dường như đã phần nào chứng minh được rằng: việc lên tiếng chia sẻ đúng thời điểm và đúng cách có thể không phải là giải pháp cho tất cả mọi vấn đề, nhưng nó chính là bước đầu tiên của mọi giải pháp. Và giới hạn địa lý của mọi vấn đề dần sẽ trở thành một khái niệm lỗi thời khi các vấn đề chúng ta đã, đang và sắp phải giải quyết đều cần cả thế giới chung tay để giúp sức (VD: Vi rút Corona, Biến đổi khí hậu, Khủng hoảng kinh tế, Di cư, v.v.). Trong bối cảnh như vậy, public speaking (nói chuyện trước công chúng) sẽ càng trở nên quan trọng hơn cho thế hệ Z – những chủ nhân tương lai của thế giới.
Ở những bài tiếp theo chúng ta cùng sẽ tìm hiểu rõ hơn những hiểu lầm thông thường về kỹ năng public speaking, các bạn đón đọc nhé!
—
Tài liệu tham khảo
[1] https://edition.cnn.com/2018/02/17/us/florida-student-emma-gonzalez-speech/index.html
[2] https://www.youtube.com/watch?v=2csJXGJ4Gqg&t=5s














