NĂNG LỰC GIAO THOA VĂN HÓA LÀ GÌ? – PHẦN 2

Đọc xong phần 1, bạn cảm thấy năng lực giao hóa trở nên thật quan trọng trong thế giới hiện tại. Với mong muốn trau dồi năng lực này, bạn tìm kiếm các hoạt động trao đổi văn hóa ở châu Âu và cảm thấy hứng thú với một chương trình ở Bulgaria, đất nước của hoa hồng, quê hương của các vũ công Bước nhảy Hoàn vũ phiên bản Việt. Bạn đăng ký, trúng tuyển, và lên máy bay.

Một buổi chiều đẹp trời ở Sofia, thủ đô của Bulgaria, bạn bước vào một quán cà phê nhỏ để làm việc.

-”Bạn có muốn dùng trà với đường không?” – người phục vụ hỏi.

Theo thói quen tại Việt Nam, bạn cười tươi gật đầu, kỳ vọng sẽ được nếm cái vị ngọt thanh của trà. Người phục vụ cũng nở nụ cười rồi nhanh chóng quay lại quầy pha chế.

5 phút sau ly trà được bưng ra, bạn háo hức nhấp một ngụm. Trà vẫn thơm ngon… nhưng sao lại đắng thế này. Rõ ràng là ban nãy bạn đã gật đầu đồng ý. Người phục vụ cũng đã cười xác nhận. Chuyện gì đã xảy ra?

Hóa ra ở Bulgaria gật đầu nghĩa là từ chối, còn lắc đầu mới là đồng ý. Và nó hoàn toàn trái ngược với thói quen ở nền văn hóa của bạn. Người phục vụ cũng chưa được trang bị kỹ năng giao thoa văn hoá để truyền tải cho khách hàng ngoại quốc. Còn bạn, nếu có mẩu kiến thức nhỏ này, bạn đã có một ly trà ngon.

Ví dụ trên phần nào cho thấy tầm quan trọng của việc tìm hiểu các nền văn hóa khác, đặc biệt là ý nghĩa của ngôn ngữ cơ thể. Nó đồng thời cũng là một thành tố quan trọng trong năng lực giao thoa văn hóa. Vậy những thành tố quan trọng còn lại là gì, hãy cùng mình tìm hiểu trong phần thứ 2 của loạt bài này nhé.

Hành trang giao thoa văn hóa 

Cái thú vị trong lĩnh vực giao thoa văn hóa, theo mình, nằm ở sự đa dạng của các khung năng lực giao thoa văn hóa. Mỗi nhà khoa học có một cách hình dung của riêng mình về những loại kỹ năng, kiến thức và thái độ cần thiết, dựa trên xuất thân, góc nhìn, trải nghiệm sống, nền tảng học thuật, và thậm chí là cả bộ gene của họ. Tuy nhiên, sự đa dạng này khi liên hệ ra thực tế có thể khiến cho những người thực hành như chúng ta hoặc những người mới tiếp xúc cảm thấy đau đầu trước một  rừng các loại năng lực và không biết bắt đầu từ đâu.

May mắn thay, chúng ta có Darla K. Deardorff, nhà giáo dục học người Mỹ với định nghĩa “thân thiện” mình đã đề cập ở phần 1. Deardorff, trong một nghiên cứu của mình, giải quyết vấn đề mình nêu ra ở trên bằng cách quy tụ 20 học giả từ nhiều lĩnh vực và quốc gia khác nhau. Sau đó bà hỏi ý kiến của họ về các thành tố quan trọng nhất cần có trong một khung năng lực văn hóa thông qua một bảng khảo sát. Hướng tiếp cận này giúp Deardorff tìm hiểu được các học giả cùng đồng ý với nhau ở loại năng lực nào. Đây có thể là một nền tảng uy tín để chúng ta xây dựng một bộ năng lực giao thoa văn hóa cốt lõi. Kết quả của nghiên cứu này được bà công bố trong một bài báo khoa học vào năm 2006. Bây giờ chúng ta hãy cùng xem bà thu hoạch được những gì.

Theo thống kê của Deardorff (2006), có 3 loại năng lực lớn nhận được 19 phiếu đồng ý và 1 phiếu phản đối:

  • Khả năng giao tiếp hiệu quả và và phù hợp trong các tình huống giao thoa văn hóa dựa trên kiến thức, kỹ năng, và thái độ giao thoa văn hóa.
  • Khả năng thay đổi khung tham chiếu nhận thức (frame of reference) một cách phù hợp và thay đổi hành vi theo bối cảnh văn hóa; khả năng thích ứng (adaptability), mở rộng (expandability) và linh hoạt thay đổi (flexibility) khung tham chiếu nhận thức.
  • Khả năng nhận diện các hành vi mang đặc thù văn hóa và thực hiện các hành vi mới khác so với nền văn hóa của chính mình

Đi sâu hơn vào các thành tố chi tiết của năng lực giao thoa văn hoá (specific components of intercultural competence), chỉ có một kỹ năng duy nhất nhận được sự đồng tình tuyệt đối (20 phiếu): thấu hiểu thế giới quan của người khác (understanding others’ worldviews).

Ngoài ra, 5 loại kỹ năng chi tiết khác nhận được 19 phiếu thuận, 1 phiếu chống là:

  • Nhận thức văn hóa bản thân và khả năng tự đánh giá
  • Khả năng thích ứng và điều chỉnh với môi trường văn hóa mới
  • Khả năng lắng nghe và quan sát
  • Thái độ cởi mở đối với việc các trải nghiệm học hỏi giao thoa văn hóa và với con người từ nền văn hóa khác. Khả năng thích ứng với sự đa dạng trong phong cách giao tiếp và học tập giao thoa văn hóa.

Như vậy, Deardorff đã giúp cho chúng ta gom rừng năng lực bạt ngàn về còn một cây năng lực duy nhất với 3 năng lực lớn và 6 thành tố chi tiết. Nhưng 9 vẫn là một con số lớn gây nhiều hoang mang. Và cơn đau đầu lại ập đến.

Chìa khóa giao thoa văn hóa

Đầu tiên, nhìn lại các kỹ năng được đồng thuận nhiều nhất ở trên, ta có thể thấy chúng đều xoay quanh một yếu tốt cốt lõi:  hiểu rõ chính mình (và nền văn hóa của mình) và hiểu rõ người khác (và nền văn hóa của họ). Thứ hai, phần lớn các loại năng lực đều được diễn tả bằng các thao tác tư duy như “nhận thực, thích ứng, cởi mở, nhận diện hành vi, thay đổi khung nhận thức”. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa là  chúng ta phải khám phá mọi nền văn hoá. Đây là điều không tưởng. Bao Thanh Thiên từng nói: Chỉ có thể biết nhiều hay ít, khó có thể biết cho đủ. Chúng ta cần một “công cụ” để nhận thức cũng như thích ứng với sự khác biệt văn hoá: “một công cụ dĩ bất biến ứng vạn biến”.  Chính các yếu tố trên dẫn đến việc phát triển tư duy biện luận (critical thinking) là chìa khóa để chúng ta phát triển năng lực giao thoa văn hóa.

Thông thường, như mình đã nhắc đến ở trên, các định nghĩa về tư duy biện luận xoay quanh việc mô tả kỹ năng này bằng một loạt các thao tác tư duy như: phân tích, tổng hợp, đánh giá, so sánh, nhận ra các kết nối, v.v. Tuy nhiên, trong loạt bài này, mình muốn giới thiệu với bạn một góc nhìn khác về năng lực này khá phù hợp với chủ đề giao thoa văn hóa. Góc nhìn này là gì, xuất phát từ những ai, hãy đón đọc ở bài sau nhé.

Cảm ơn bạn đã đọc đến đây và hẹn gặp lại ở bài viết tiếp theo!

By Thu Do

Tài liệu tham khảo

Deardorff, D. K. (2006). Identification and assessment of intercultural competence as a student outcome of internationalization. Journal of studies in international education10(3), 241-266.

HIỂU BẢN THÂN – KỸ NĂNG CƠ BẢN CỦA MỘT CÔNG DÂN TOÀN CẦU

By Thu Do

Một học giả có tên Chantal Mitchell đã từng nói:

“Du học là cách hiệu quả nhất để thay đổi cách chúng ta nhìn thế giới”

Đó cũng chính là lý do tại sao, trước bối cảnh hội nhập hóa như hiện nay, ngày càng có nhiều bạn trẻ mong muốn được “bay” ra thế giới như một cách để đầu tư vào tương lai của mình.

Vậy đã ai nói với bạn rằng, Du học không phải là cách hiệu quả nhất nếu bạn không biết tận dụng nó đúng cách?

Nếu như bạn là một người đã có nhiều cơ hội được đặt chân đến các vùng đất khác nhau, nói được tiếng Anh lưu loát, kết thêm được nhiều bạn bè quốc tế mới, bạn đã phải là một công dân toàn cầu chưa?

Câu trả lời là chưa. 

Có thể nói, đó là những yếu tố quan trọng đưa bạn hòa nhập cũng như ghi dấu ấn tiếng nói của mình vào môi trường quốc tế, là yếu tố cần, nhưng chưa đủ.

THẾ NÀO LÀ MỘT “CÔNG DÂN TOÀN CẦU” ?

Theo tổ chức giáo dục quốc tế Oxfam [1], công dân toàn cầu là những người:

  • Nhận thức được về thế giới rộng lớn hơn , và hiểu vị trí mình trong đó. 
  • Tôn trọng và đánh giá sự đa dạng.
  • Hiểu cách thế giới vận hành.
  • Hòa nhập vào cộng đồng (từ địa phương tới quốc tế)
  • Sẵn sàng hành động để tạo ra một thế giới thành một nơi công bằng và bền vững hơn.

HIỂU BẢN THÂN GIÚP BẠN TRỞ THÀNH MỘT CÔNG DÂN TOÀN CẦU ĐÚNG NGHĨA.

1. BẠN ĐÃ HIỂU ĐƯỢC ĐIỂM MẠNH VÀ ĐIỂM YẾU CỦA MÌNH LÀ GÌ CHƯA?

Bởi vì nếu bạn biết được mình giỏi và yếu ở lĩnh vực nào,  mục đích cho những việc mình đang làm và theo đuổi là gì thì chắc chắn, các bạn sẽ dần khám phá ra được mình là ai. Từ đó, bạn sẽ từ từ nắm rõ được mình có thể đóng góp được gì cho xã hội cũng như là xã hội cần gì từ mình.

Xuất phát bắt đầu từ môi trường xung quanh rồi mới tiến dần ra thế giới có vẻ là một sự lựa chọn hợp lý đấy nhỉ 

Ngược lại, khi bạn biết được thiếu sót của bản thân, bạn sẽ bắt đầu ngưỡng mộ những người tài giỏi khoản đó và cảm thấy tự ti về bản thân mình. Nhưng cái hay là đó sẽ trở thành động lực giúp bạn cố gắng cải thiện bản thân hơn để có thể dần khẳng định vai trò của mình trong xã hội.

Với mình, mình thích giao tiếp với người khác và rất có hứng thú với ngành IT. Vì vậy mình chọn theo đuổi ngành Marketing để có thể tận dụng điểm mạnh của mình vào công việc mình theo đuổi sau này. Còn bạn thì sao?

2. BẠN GẶP PHẢI NHỮNG TÌNH HUỐNG CÃI VÃ VÌ KHÔNG THỐNG NHẤT ĐƯỢC QUAN ĐIỂM?

Thật ra, Hiểu bản thân là một yếu tố giúp bạn làm việc hiệu quả hơn trong môi trường đa văn hóa. Nghe thì có vẻ không liên quan lắm nhưng thật ra lại rất có lý đấy nhé !

Nghiên cứu của học giả Tyrone A. Holmes [2] cho thấy, hiểu bản thân là một công cụ quan trọng đảm bảo rằng bạn sẽ không bị những giả định hoặc định kiến của riêng mình làm mờ mắt chúng ta khi làm việc trong một môi trường đa văn hóa. Nó cũng giúp chúng ta thừa nhận rằng chúng ta được định hình bởi thế giới xung quanh và hiểu được điều đó cũng đúng với bất kỳ ai khác.

Nếu bạn không hiểu chính bản thân mình, không hiểu tại sao bạn làm những thứ bạn đang làm, nói những thứ bạn đang nói ,thì bạn cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được quan điểm của người khác dù bạn có đặt mình vào vị trí của họ.

3. BẠN CÓ ĐANG THẤY MÌNH CÓ NHỮNG BIỂU HIỆN NHƯ CHI PHỐI CUỘC TRÒ CHUYỆN HAY KHÔNG CHÚ Ý ĐẾN NGƯỜI KHÁC?

Chắc hẳn, ai cũng từng thắc mắc về bí quyết để làm việc nhóm hòa hợp được với nhau. 

Sự thật là những nhóm sở hữu sự nhận thức bản thân cao thường đưa ra quyết định và tương tác với nhau tốt hơn. Đồng thời, họ cũng quản lý căng thẳng và mâu thuẫn hiệu quả hơn.

Bởi vì khi càng nhiều người hiểu rõ về suy nghĩ và hành vi của mình, họ càng có thể tránh khỏi những thói quen không tốt như chi phối cuộc trò chuyện, không chú ý đến người khác, kiêu ngạo hoặc cố gắng áp đặt quan điểm của mình đấy !

4. BẠN ĐÃ BAO GIỜ NGHĨ MÌNH KHÓ HÒA NHẬP VÌ CẢM THẤY KHÔNG HỢP VỚI NGƯỜI KHÁC?

Vậy chắc bạn chưa nghe đến câu nói “Nghệ thuật giao tiếp là nghệ thuật lắng nghe cũng như là được lắng nghe” của nhà văn học người Anh – William Hazlitt rồi.

Trong khi đó, sự hiểu bản thân cho phép chúng ta lắng nghe mà không có các giả định và phán xét làm ảnh hưởng đến một cuộc giao tiếp lành mạnh. Trước khi có thể lắng nghe người khác một cách sâu sắc, chúng ta cần học cách lắng nghe sâu sắc chính mình trước đã. Vì chính sự tự nhận thức này sẽ giúp chúng ta hiểu và thông cảm được với những người xung quanh, từ đó tìm ra được những cách đối đáp thích hợp hơn đấy !

Hơn nữa, vì mỗi người trên thế giới này đều có giá trị của riêng mình, nếu hiểu và biết cách áp dụng giá trị ấy vào xã hội, chúng ta sẽ có thể góp phần tạo ra giá trị cuộc sống ngày càng phát triển đúng không nào.

Vậy, giúp chúng ta hòa nhập vào cộng đồng tốt hơn lại là một lợi ích khác của việc Hiểu bản thân phải không ^^

BẠN ĐÃ HIỂU BẢN THÂN MÌNH CHƯA?

Người ta nói :”Tự nhận thức bản thân là dịch vụ tốt nhất mà bạn có thể cung cấp cho thế giới”.

Đặc biệt, nếu bạn đang sở hữu một trong những dấu hiệu này thì có nghĩa là bạn vẫn chưa đạt yêu cầu đâu đấy nhé !

  • Chưa rõ điểm mạnh, điểm yếu của mình.
  • Gặp phải những tình huống cãi vã vì không thống nhất được quan điểm.
  • Có xu hướng chi phối cuộc trò chuyện.
  • Nghĩ mình khó hòa nhập vì cảm thấy không hợp với người khác.

Nhưng không sao, các bạn có thể tham khảo bài “Công cụ nhận biết bản thân – Johari window” như một cách để khám phá chính mình nhé!

Chúng tôi chúc các bạn thành công !

TÀI LIỆU THAM KHẢO

[1] What is global citizenship (n.d). Retrieved September 07,2020 from https://www.oxfam.org.uk/education/who-we-are/what-is-global-citizenship/

[2] Enhancing your self-awareness (n.d). Retrieved September 07,2020 from https://doctortyrone.wordpress.com/2009/01/20/enhancing-your-self-awareness/

Tác giả: Đỗ Anh Thư

CỬA SỔ JOHARI: NHÌN MÌNH BẰNG NHIỀU CON MẮT

By Thanh Dat

“Chúng ta không như những gì chúng ta nghĩ”

Khoảnh khắc đầu tiên mình cảm thấy “người lớn” là lúc mình nhận ra mình là 1 đứa “cứng đầu”. Mình đã từng quá tin vào những điều mình nghĩ về bản thân (cả tiêu cực và tích cực), cho đến khi mình được lắng nghe những lời chia sẻ của bạn bè cùng tham gia 1 dự án xã hội ở tổ chức A nọ.  Mình hiểu ra rằng có những lúc người khác sẽ nhận ra những điều mình không thấy ở bản thân, và những góc nhìn đó là đặc biệt quan trọng để mình tìm hiểu bản thân chính mình.

Trong bài viết này, mình sẽ giới thiệu với các bạn “Cửa sổ Johari”, một công cụ đắc lực trong hành trình trở thành “người lớn tập sự”, hành trình tìm hiểu bản thân của mình.

1. CỬA SỔ JOHARI LÀ GÌ?

Từ hồi những năm 1955, cửa sổ Johari được sáng tạo bởi 2 nhà tâm lý học Joseph Luft và Harry Ingham (Johari là tên viết tắt của 2 người) với 2 mục đích chính:

  • Tìm hiểu bản thân 1 người qua cả góc nhìn của bản thân và của người khác
  • Xây dựng mối quan hệ sâu sắc giữa các thành viên trong nhóm qua nói chuyện và chia sẻ

Mỗi cá nhân sẽ được đại diện bởi 4 ô cửa sổ Johari, mỗi ô thể hiện những thông tin, quan điểm, niềm tin và cảm xúc của cá nhân đó và ai nắm được những thông tin này. Để dễ hiểu hơn, bạn hãy thử nhớ lại người mà mình nói chuyện cùng gần nhất và nhìn qua 4 ô cửa sau:

  • Ô mở: chứa những điều mà cả bạn và đối phương đều biết. Ví dụ như những thông tin cơ bản như tên, tuổi, trường bạn đang học. Sâu hơn chút nữa thì có thể là vị trà sữa yêu thích hay 1 tài năng nào đó của bạn.
  • Ô mù: những điều người khác biết về bạn mà bạn không biết nằm ở đây. Ví dụ như mình không biết rằng mình từng cứng đầu và ích kỷ thế nào cho đến khi nghe bạn cùng nhóm feedback lại ở cuối khóa học, hay qua lời chia sẻ của mẹ mình trong 1 cuộc nói chuyện gần đây.
  • Ô ẩn: chứa những điều thầm kín mà bạn chưa chia sẻ cho ai. Hoặc không chia sẻ cho ai. Đó có thể là 1 khoảnh khắc xấu hổ hay 1 nỗi sợ nào đó mà bạn sợ nếu đối phương biết họ sẽ nghĩ khác về bạn. Hoặc là bạn chưa nghĩ đến việc chia sẻ điều đó bao giờ.
  • Ô đóng: không ai thực sự biết ô này ẩn chứa điều gì. Ô này chứa đầy những tiềm năng chưa được khám phá, những câu chuyện chưa được tìm ra đang chờ đợi mình và bạn.

2. ĐỌC KĨ HƯỚNG DẪN TRƯỚC KHI SỬ DỤNG

Mục tiêu của chúng ta chính là mở rộng “Ô Mở” lấn sang các ô khác. Ô Mở càng rộng hơn thì các ô còn lại sẽ bé dần đi, chứng minh rằng chúng ta đang hiểu nhiều điều hơn về bản thân, và ta cũng đang dũng cảm chia sẻ nhiều hơn, thử thách nhiều hơn.

Để mở rộng “Ô Mở”, chúng ta có thể làm nhiều cách khác nhau. Và mình đã thử áp dụng Cửa sổ Johari với 1 nơi vấn đề mà mình rất ngại động đến: làm việc nhóm.

A. TỪ Ô MỞ SANG Ô MÙ

Trước hết, mình đã thử giải quyết “Ô Mù” bằng cách hỏi các teammate họ nghĩ gì về mình với tư cách là thành viên trong nhóm. Mình tưởng rằng hẳn các bạn phải hài lòng lắm khi mà suốt quá trình làm việc mình đã cực kỳ nỗ lực. Mình đã là người điều phối các cuộc họp, đưa ra quyết định, đốc thúc công việc giúp cho nhóm đạt kết quả tốt nhất có thể. Thế nhưng mình đã bất ngờ khi nhận feedback rằng mình đã “kiểm soát nhóm quá mức cần thiết”. Nhóm của mình có nhiều bạn người Nhật, và các bạn ấy không hay đưa ra ý kiến 1 cách mạnh bạo. Mình nhận ra rằng nếu mình kiềm chế lại, kiên nhẫn hơn và đón nhận các ý kiến rộng mở hơn, các bạn khác cũng sẽ có cơ hội phát triển.

B. TỪ Ô MỞ SANG Ô ẨN

Tiếp đó, mình tìm cách lấn sang “Ô Ẩn”. Nhiệm vụ của nhóm mình là tạo ra các sản phẩm truyền thông dạng video, và mình đã nhận vai trò lên kịch bản, quay và thiết kế video mặc dù kinh nghiệm của mình gần như bằng không. Mình đã chịu áp lực bởi việc phải làm ra sản phẩm tốt nhất, vì cả nhóm đang trông đợi vào mình. Các bạn ấy cũng không có kinh nghiệm, nên mình phải có trách nhiệm “gánh team”. Sau sản phẩm đầu tiên, mình nhận ra rằng việc này là quá khó, và mình quyết định nói cho cả nhóm biết rằng mình đã stress như thế nào. Thật may mắn, cả nhóm đã thông cảm với mình, và đồng ý hỗ trợ mình với những phần việc có thể chia sẻ được.

C. VÀ SANG CẢ Ô ĐÓNG!

Điều thú vị ở đây là qua quá trình vừa rồi, mình đã tìm ra được 1 điều nằm ở “Ô đóng” mà mình chưa bao giờ biết: mình ổn với việc không phải là trung tâm của nhóm. Khi mình ngừng nhận hết mọi trách nhiệm về bản thân và nói được ra rằng mình cần giúp đỡ, những người khác sẽ có cơ hội tỏa sáng nhiều hơn, và công việc cũng trôi chảy hơn. Ừ thì nhìn bản thân tự lực đạt được điều gì đó cũng thích đấy, nhưng mình tận hưởng việc nhìn người khác tiến bộ hơn nhiều.

Từ lúc nào không hay, nhóm của mình đã trở thành nhóm gắn kết hơn rất nhiều. Bọn mình chia sẻ nhiều hơn, cười đùa nhiều hơn, và hóa ra làm việc nhóm cũng không tệ đến thế.

3. CHỐNG CHỈ ĐỊNH

Cửa sổ Johari không toàn năng như các bạn nghĩ đâu, vậy nên hãy cùng chú ý những điều sau nhé!

Nếu bạn không biết bắt đầu từ đâu, thì hãy bắt đầu với tâm thế rằng bạn chưa hiểu rõ về bản thân bạn đến vậy đâu. Hãy tìm đến những ai bạn tin tưởng và thường nói chuyện, hoặc đã có cơ hội làm việc cùng. Mình đã tìm đến mẹ, bạn bè, các teammate cũ và những đồng đội hiện tại đang làm việc cùng để hỏi han, và những câu trả lời mình nhận được thực sự rất đắt giá.

Hơn nữa, lời khen đã đành nhưng rất có khả năng lời chia sẻ bạn nhận được không dễ tiếp thu đâu. Đây là lúc bạn cần hạ thấp cái tôi xuống và lắng nghe, thay vì để cảm xúc khó chịu khiến bạn đưa ra những lời bào chữa vội vàng. Mình biết là rất khó để lắng nghe, nhưng mình tin là bạn làm được!

Bạn cũng nên nhớ rằng không phải điều gì từ “Ô ẩn” cũng cho sang “Ô mở” được đâu nha. Đồng nghiệp của bạn sẽ bối rối lắm khi nghe bạn kể chuyện nào đó “quá cá nhân”. Và cũng hãy cẩn thận vì không phải ai cũng biết giữ bí mật đâu.

4. VÀ MỘT ĐIỀU NỮA!

Hãy nhớ rằng cửa sổ Johari chỉ là bước đầu tiên cho việc giải quyết các vấn đề. Sau khi bạn đã hiểu được suy nghĩ, cảm xúc và hành vi của bản thân bạn và đối phương, bạn nên nghĩ đến câu hỏi “biết rồi thì làm gì?”.

Bạn sẽ làm gì để cải thiện mọi chuyện?

———————————–

Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây. Các bạn hãy đón đọc các bài viết cùng chủ đề khám phá bản thân đến từ các tay viết trẻ của chúng tôi nhé!

Nguồn tìm hiểu thêm:

Giải thích Cửa sổ Johari cùng ví dụ: https://www.communicationtheory.org/the-johari-window-model/

Sách gốc của tác giả: The Johari Window (Luft and Ingham, 1955)

Video giải thích Cửa sổ Johari: https://youtu.be/KdYo5jn29w4

Tác giả: Nguyễn Thành Đạt

SELF AWARENESS & EMPATHY: HIỂU BẢN THÂN ĐỂ HIỂU NGƯỜI KHÁC

By Thanh Dat

LIỆU TA CÓ THỂ HIỂU ĐƯỢC TÂM TƯ CỦA NGƯỜI KHÁC, KHI SUY NGHĨ VỀ BẢN THÂN CÒN RỐI BÒNG BONG?

Hiểu được thế giới nội tâm của một ai đó, là một quá trình đầy nỗ lực. Sau 2 năm du học và dành kha khá thời gian ở một mình suy tư, đây là góc nhìn của mình về tầm quan trọng của việc hiểu bản thân mình trước khi cố gắng hiểu được những người xung quanh.

Để hiểu một người (kể cả bản thân mình), cần có sự nỗ lực. Chúng ta thường gặp khó khăn khi phải đối diện với những ý kiến “lạ”, hoặc đối lập với suy nghĩ của bản thân. Rồi chúng ta buồn, giận dữ, hoang mang vì không hiểu, không giải thích được sự đối lập đó. Điều cần làm trước hết chính là soi lại bản thân chính mình, thay vì hướng sự tập trung và cảm xúc vào người khác.

1. TỪ VIỆC HIỂU BẢN THÂN

Hiểu bản thân hay được nghĩ đến như cách một người nắm được sở trường, sở đoản, sở thích, sở ghét của mình là gì. Hiểu bản thân là trả lời được câu hỏi mình là ai, vị trí của mình là gì trong vũ trụ này, và mình muốn cái gì từ cuộc sống.

Khi mình hiểu mình thích gì, cần gì, mình sẽ có xu hướng tìm những người giống mình và ở cạnh họ. Đó có thể là bạn bè, người yêu, gia đình hay 1 tổ chức nào đó nơi chúng ta cảm thấy thoải mái và tự do.

Chúng ta hiểu cái gì thuộc về mình, và mình thuộc về đâu. 

Những câu hỏi mình thường tự hỏi bản thân khi cảm thấy hoang mang về chính mình:

  • Mình là ai? (sở trường, sở đoản, sở thích, sở ghét)
  • Mình muốn/cần gì từ cuộc sống?
  • Điều gì khiến mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa?
  • Mình tin vào những giá trị gì?
  • Mình phản ứng như thế nào với những tác động xung quanh?
  • Mình đang làm gì với cuộc sống của mình? với những người xung quanh?

Tuy vậy, điều mình muốn nói ở đây, là chúng ta thường quên mất 1 yếu tố quan trọng khi tìm hiểu bản thân:

Cái gì không thuộc về mình, và nơi nào không dành cho mình. 

Nếu cả 2 câu hỏi lớn ở trên đều được trả lời, chúng ta sẽ mở khóa được bước đầu tiên cho việc hiểu người khác. Chúng ta hiểu rằng mình giống, và khác với những người xung quanh ở điểm gì, như thế nào. Lúc đó, những cảm xúc giận dữ, hoang mang hay buồn bực sẽ được thay thế bằng sự thấu cảm.

2. TỚI VIỆC HIỂU NGƯỜI KHÁC

Việc hiểu người khác thường hay được nhắc đến qua cụm từ Khả năng thấu cảm.

Ở đây, có thể là thấu cảm về lí do, động cơ khiến cho 1 người có những hành động, suy nghĩ như vậy. Đây chính là dạng thấu cảm về mặt nhận thứcTrải qua quá trình này, ta thường cảm thấy cảm thông với hoàn cảnh của người khác.

Nó giống như khi 1 người bạn thân chia sẻ 1 câu chuyện hay 1 nỗi buồn nào đó, tuy không cảm nhận được những cảm xúc ấy, nhưng mình có thể thành thật nói “mình lắng nghe bạn mà, bạn không cô đơn đâu”.

Hoặc thấu cảm về mặt cảm xúc, tức là mình đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, và chạm được vào những cảm xúc mà họ đang trải qua. Đây là dạng thấu cảm về mặt cảm xúc. Hay có thể gọi là đồng cảm. 

Người được đồng cảm có thể cảm thấy niềm vui nhân lên còn nỗi buồn dịu đi (hoặc ngược lại). Hơn nữa, người đồng cảm ngoài việc có thể kết nối sâu hơn với đối phương, còn có thể bị chìm đắm trong chính cảm xúc tích cực/ tiêu cực đó.

3. TÓM LẠI

Tóm tắt quá trình: Hiểu bản thân mình giống và khác với người khác thế nào. Embrace cả cái giống và cái khác. Nhìn ra được cách tiếp cận đúng đắn với người khác. Cái mình thích chưa chắc ng khác đã ok.

Chấp nhận sự khác biệt của mỗi người. Và nhìn nhận mọi thứ từ nhiều góc độ.

Áp dụng cả 2 loại thấu cảm, để đạt được compassionate empathy. Dạng ideal

Chúc các bạn trả lời được những câu hỏi mình đang phải đối diện

CÂU CHUYỆN GIAO THOA VĂN HÓA (P3): SỐC VĂN HÓA

CÂU CHUYỆN GIAO THOA VĂN HÓA (P3): SỐC VĂN HÓA

Đọc các phần khác cùng loạt bài của tác giả Hạnh Phan:

Phần 1: Một lần đói bụng

Phần 2: Làm “chị giáo ở Côn Minh

Rút kinh nghiệm từ tuần đầu, chúng tôi không lao vào dạy luôn mà dành nguyên ngày đầu tiên để tìm hiểu và làm quen với học sinh trong lớp. May thay, các em cấp 3 khá cởi mở và chủ động, số em nói được tiếng Anh cũng nhiều hơn đáng kể. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Kết thúc tiết học cuối, chúng tôi quay lại phòng họp để chuẩn bị giáo án. Tôi đã nảy ra một ý tưởng, đó là chia sẻ cho các em về câu chuyện “Sốc văn hóa” của chính các bạn TNV tham gia dự án lần này.

Cô bạn trợ giảng giúp tôi tìm video về “Sốc văn hóa”. Tiết học của tôi rất đơn giản. 5 phút đầu, tôi cho các em xem 1 video hoạt hình ngắn nói về “Sốc văn hóa”. Sau đó, tôi hỏi các em về nội dung của đoạn clip vừa xem. Khi chắc chắn các em đã hiểu hết, tôi nói:

– Sốc văn hóa là một thuật ngữ được dùng để chỉ sự lo lắng và những cảm xúc mà một người cảm thấy khi phải hoạt động trong một nền văn hóa hay môi trường xã hội hoàn toàn khác. Các em thấy đấy, khi mới sang Úc du học, cô gái đến từ một đất nước Hồi giáo đã sốc khi gặp những người xăm trổ, sốc khi có một bạn nam tự nhiên ngồi bên cạnh vì ở đất nước của mình, những điều này là cấm kỵ. Cô ấy thấy sợ hãi và hoảng loạn. Thông thường, những người “Sốc văn hóa” trải qua 4 giai đoạn: honeymoon (trăng mật), frustration (chối bỏ thực tại), adjustment (thích nghi) và adaptation (chấp nhận). Tùy hoàn cảnh mà mỗi người sẽ trải qua giai đoạn 1 hoặc 2 trước. Cô sẽ minh họa bằng câu chuyện có thật để các em dễ hình dung hơn.

Phần slide tiếp theo hiện ra hình ảnh con phố đầy hàng quán, tấp nập người qua lại ở Hàng Châu và hình ảnh con đường chỉ có 2 hàng xe dài, không 1 bóng người ở Côn Minh. Cả lớp cười ồ lên. Tôi nói:

– Trước khi đến Côn Minh, bọn cô ở Hàng Châu. Khách sạn tuy nhỏ nhưng nằm trên con phố đông đúc như vậy đó. Hàng quán đầy đường, cửa hàng tiện lợi mở 24/24 nên mọi người có thể tự do ăn uống, đi lại. Họ có dịch vụ giặt quần áo, dọn vệ sinh nên bọn cô không phải lo nghĩ gì. Thời tiết suốt trong thời gian ấy tuy nóng ẩm nhưng không mấy khi mưa. Vì vậy, dù lần đầu sang nước ngoài nhưng mọi chuyện đều êm xuôi nên với cô Wajeeha (người Pakistan), 2 tuần ở Hàng Châu đẹp như tuần trăng mật. Tuy nhiên, sau khi chuyển đến Côn Minh, cô ấy đã rất sốc.

Cả lớp rất chăm chú. Tôi tiếp tục nói:

– Côn Minh chào đón bọn cô bằng một cơn mưa rào. Quanh trường, đường phố vắng hơn hẳn, hàng quán không nhiều và đóng cửa từ rất sớm. Bọn cô phải ăn trong trường, muốn đi ra ngoài phải xin phép. Ôi lạ thật đấy, bọn cô đều đã trên 18, đều là những công dân trưởng thành mà sao vẫn phải đi thưa về gửi thế này? Bạn nào không hợp khẩu vị cũng đành chấp nhận vì siêu thị cách rất xa, phải đi bộ 20 phút ra trạm xe buýt rồi bắt 2 chuyến mới đến nơi. Chưa kể phòng không có quạt hay điều hòa, giường tầng không có đệm. Phòng vệ sinh không có vòi xịt, còn là bệ xổm. Đối với người châu Á mình, việc nằm đất hoặc nằm giường không đệm là điều bình thường nhưng đối với những người đến từ các châu lục khác, họ thấy như thế chẳng khác nào nằm trên tấm gỗ và bệ xổm là thứ rất kinh dị. Cô Wajeeha không chấp nhận được những chuyện này.

Cả lớp vẫn cười không ngớt:

– Hồi mới đến, cô ấy chỉ nằm trong phòng khóc. Thật ra đa số mọi người đều ngỡ ngàng nhưng cố động viên nhau và học cách chấp nhận. Nhưng Wajeeha vẫn tuyệt vọng và khóc mỗi khi gọi điện cho mẹ, cô ấy lại phàn nàn: “Tớ không biết sẽ sống ở đây kiểu gì trong 2 tuần tới. Tớ nhớ Hàng Châu, tớ nhớ mẹ. Tớ không muốn ở đây thêm 1 giây phút nào”. Khi đến Côn Minh, cô Wajeeha trải qua giai đoạn 2 của sự “Sốc văn hóa” – đó là “chối bỏ”. Đây có lẽ là giai đoạn thử thách nhất của sốc văn hoá. Cô ấy chưa từng phải giặt quần áo bằng tay hoặc dọn phòng, công việc không như ý, Hàng Châu quá hiện đại và tiện nghi còn ở đây thì ngược lại,…nhưng đến thời điểm hiện đại, cô Wajeeha đã học được cách thích nghi và chấp nhận những sự bất tiện này. Cô ấy đã chịu lắng nghe lời khuyên của mọi người, học cách giặt quần áo, tự dọn phòng, đi ra ngoài mua đồ dự trữ để bữa nào không ăn được vẫn không bị đói. Hơn nữa, cô ấy cũng đã thừa nhận rằng ban đêm và sáng sớm ở đây se lạnh nên không hề cần điều hòa.

Các em rất chăm chú và cười vui vẻ khi nghe tôi giải thích. Ở mỗi lớp, tôi thường lấy những ví dụ khác nhau là câu chuyện của chính tôi hay các TNV nước ngoài để minh họa cho bài giảng của mình. Tôi biết phần lớn các em dù rất thích đi du lịch nhưng chưa có cơ hội được đi ra nước ngoài, kể cả du lịch trong nước. Vì vậy, tôi thường dành những phút cuối của tiết học để tạo cơ hội cho các em bày tỏ nguyện vọng của mình.

– Cô hy vọng các em có thể chia sẻ với cô một nơi các em muốn đến trong tương lai và lý do tại sao. Các em có thể vẽ hoặc viết để thể hiện. Sau 15 phút, cô sẽ thu bài.

Các bạn đều tập trung nghĩ và nghiêm túc viết. Những bạn gái đang độ tuổi mộng mơ ước một ngày nào đó được đến Paris – thành phố của tình yêu và ăn tối dưới chân tháp Eiffel. Có em lại ước được đến Mỹ để gặp Justin Bieber vì ngưỡng mộ giọng hát của cậu ca sĩ này. Cũng có những em ước được đến các vùng đất khác của Trung Quốc như đảo Hải Nam, thành phố Hàng Châu, Thượng Hải, v.v. Ước mơ nào cũng đáng được trân trọng. Tôi hy vọng ước mơ của các em sẽ sớm thành hiện thực. Tôi mong các em đi xa hơn, đi nhiều hơn để tự mình trải nghiệm những câu chuyện hay thậm chí là những cú sốc văn hóa.

Dù không muốn nhưng ngày cuối của trại hè đã đến. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên những màn trình diễn của các lớp ở trên sân khấu bế mạc; khoảnh khắc các em hăm hở chạy đến xin chữ ký, chụp ảnh với chúng tôi và cả những tấm thiệp, món quà, lời cảm ơn chân thành của các em. Nhờ có các em, chúng tôi mới biết những gì mình làm cũng có ý nghĩa. Cảm ơn các em – những người thầy tí hon đã cho chúng tôi cơ hội được làm bạn, được biết ước muốn của các em qua những dòng thư và tranh vẽ. Cảm ơn những người bạn đồng hành trên cả tuyệt vời. Tôi hiểu rằng: sự quản lý của nhà trường tuy có phần nghiêm ngặt nhưng cũng là để đảm bảo an toàn cho các TNV. Và nếu vì khởi đầu không như ý mà chỉ nhìn vào những mặt tiêu cực, không có sự cảm thông, khích lệ, chúng tôi sẽ chẳng thể nào cùng nhau tạo ra kết đẹp đẽ đến thế.

Hạnh Phan

CÂU CHUYỆN GIAO THOA VĂN HÓA (P2): LÀM “CHỊ GIÁO” Ở CÔN MINH

Đọc các phần khác cùng loạt bài của tác giả Hạnh Phan:

Phần 1: Một lần đói bụng

Phần 3: Sốc văn hóa

Theo tính chất của dự án mà tôi tham gia lần này, các tình nguyện viên (TNV) sẽ hoạt động tại ít nhất 2 thành phố khác nhau. Giai đoạn đầu, TNV quốc tế được chia thành 3 nhóm. Mỗi nhóm tham gia các hoạt động giao lưu văn hóa cùng 20 em nhỏ địa phương tại các trung tâm cộng đồng riêng biệt trong nội thành Hàng Châu. Các nghệ nhân Trung Quốc dạy chúng tôi làm quạt giấy, mặt nạ và hoành thánh còn TNV quốc tế thay phiên nhau giới thiệu, chia sẻ về con người và đất nước của mình. Giai đoạn hai, nhóm TNV quốc tế được chia làm 2 và có quyền lựa chọn đi dạy học ở Ninh Ba hoặc Côn Minh. Sau khi cân nhắc, tôi đã chọn Côn Minh vì muốn đi xa hơn để cảm nhận sự khác biệt giữa các vùng miền của Trung Quốc (Hàng Châu và Ninh Ba cùng thuộc miền Đông, Côn Minh thuộc miền Tây Nam).

Côn Minh là thủ phủ của tỉnh Vân Nam, giáp với biên giới phía Bắc Việt Nam. Vì vậy, thời tiết và khí hậu nơi đây giống như ở Sapa, Lào Cai hay Hà Giang – có thể thay đổi theo từng thời điểm trong ngày, không như thời tiết nóng ẩm ở Hàng Châu. Buổi sáng hôm đó, sau khi hạ cánh xuống sân bay, chúng tôi tiếp tục di chuyển về trường cấp 2 và cấp 3 An Ninh, cách sân bay khoảng 1 tiếng rưỡi lái xe – nơi chúng tôi sẽ sống và dạy học trong hơn 2 tuần tiếp theo. Xe vừa đi vào cổng trường thì một cơn mưa rào như trút nước ập tới. Tôi bất giác dự cảm điều chẳng lành.

Đây là một ngôi trường liên cấp có diện tích tương đối lớn, nằm khá xa trung tâm thành phố. Tuy không quá hiện đại nhưng vẫn có đầy đủ các trang thiết bị cần thiết cho việc dạy và học. Nhóm làm dự án gồm 9 TNV quốc tế (Malaysia, Ai Cập, Morocco, Pháp, Việt Nam) và 9 TNV Trung Quốc bay cùng chúng tôi từ Hàng Châu, được nhà trường bố trí ở cùng khu ký túc xá 5 tầng với học sinh nội trú. Khi mọi người đang mừng rỡ vì cuối cùng cũng ở cùng tầng với nhau, không như ở Hàng Châu, mỗi phòng 1 khu; thì bỗng nhiên 1 cánh cửa cuốn từ từ hạ xuống, chia đôi hành lang tầng 1 thành 2 nửa: nam sinh một bên và nữ sinh một bên. Cả nhóm đứng ngây ngốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mấy phút trước còn cười đùa, sang phòng nhau thăm quan mà giờ ranh giới đã được định rõ. Hóa ra đây là một trong những quy định “nam nữ thụ thụ bất thân” của trường học.

Hãy thử hình dung nhé: khu ký túc xá có 5 tầng, mỗi tầng có 10 phòng, được chia làm 2 bên. Mỗi bên chỉ có 1 cửa ra vào ở tầng 1 cùng 1 người quản lý. Vậy nên một khi đặt chân vào ký túc, nam và nữ sẽ ở hai thế giới riêng biệt. Chưa kể còn rất nhiều quy định nghiêm ngặt khác như: khi muốn đi ra ngoài, TNV quốc tế phải thông báo cho trưởng nhóm người Trung Quốc  để xin phép người quản lý của trường (vì họ không biết tiếng Anh), không được rời trường nếu không có sự cho phép; ăn mặc lịch sự, không mặc quần ngố khi đi dạy, v.v.

Về nhân sự, tổng số thành viên hoạt động tại trường là 18 người, được chia thành 9 cặp. Mỗi cặp gồm 1 giáo viên chủ nhiệm là TNV quốc tế và 1 trợ giảng người Trung Quốc sẽ cùng nhau quản lý 1 lớp với khoảng 30 học sinh. Giáo viên được quyền lựa chọn một chủ đề trong danh sách nhà trường cung cấp và tự lên giáo án (dạy kỹ năng mềm, ngữ pháp, văn học,…bằng tiếng Anh). Chúng tôi sẽ chỉ có 3 ngày để vừa nghỉ ngơi, chọn chủ đề, thiết kế bài giảng vừa chuẩn bị 1 tiết mục cho lễ khai mạc trại hè. Dường như công việc tại đây áp lực hơn ở Hàng Châu rất nhiều.

Sau buổi lễ khai mạc, các giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nhận lớp. Tuần đầu tiên, chúng tôi phụ trách dạy các em học sinh cấp 2. Lớp của tôi có gần 30 học sinh nhưng chỉ có 3-5 em có thể nói được 1 vài câu tiếng Anh cơ bản, vì vậy trợ giảng buộc phải phiên dịch trong tất cả các giờ học. Dù cả TNV và học sinh đã cùng nhảy và chơi để khởi động nhưng khi vào học, các em chỉ ngồi im, đặt tay lên bàn và cúi gằm mặt mỗi khi giáo viên đặt câu hỏi. Là một người Việt Nam học ở trường công từ bé đến lớn, tôi cũng không lấy làm lạ vì chính bản thân tôi cũng từng như các em. Tôi tự nhủ “Các em cần thời gian thích nghi, không được nản”. Trong buổi họp tổng kết cuối ngày, tôi mới biết không chỉ lớp tôi mà các lớp khác cũng gặp phải tình trạng tương tự. Các bạn TNV người Ai Cập, Pháp và Morocco rất nản lòng vì không thể ngờ các em lại rụt rè đến thế. Điều này như một gáo nước lạnh dội xuống những người trẻ đầy nhiệt huyết và tự tin. Anh bạn người Pháp thậm chí đã bỏ ăn nguyên 1 ngày, ở lì trong phòng và tự vấn bản thân. Nhưng chúng tôi đâu thể trốn tránh thực tại.

Cả nhóm cố tìm hiểu nguyên nhân. Có lẽ vì các em phải học quá nhiều? Ngoài giờ học chính, các em vẫn phải tự học trên lớp đến tận 8-9 giờ tối và chỉ được về nhà vào cuối tuần. Cuộc sống của các em chỉ xoay quanh việc học và trong khuôn viên của trường. Tất nhiên cuộc sống của chúng tôi tại đây cũng vậy nhưng chí ít, sự kiểm soát của nhà trường đối với chúng tôi vẫn ở mức chấp nhận được. Chúng tôi vẫn có thể chơi bóng trong sân, xin phép ra ngoài vào buổi tối trong khi các em vẫn phải ngồi học. Mới ở đây 3 ngày chúng tôi còn thấy bí bách huống chi các em ở trong một không gian chật chội, trong vòng 7 năm, phải chăng chính sự kiểm soát khiến các em ngại thể hiện mình? Vì vậy, chúng tôi quyết định thay đổi phương pháp: cắt giảm việc giảng dạy và tạo điều kiện để các em tương tác với các giáo viên nhiều hơn.

Những ngày sau, chúng tôi cùng các em vẽ, học hát, xem phim tiếng Anh và diễn lại. Tất nhiên, các em là người chọn chủ đề. Anh bạn Pháp còn chăm chỉ thay đổi trò chơi hàng ngày, cậu bạn Omer người Ai Cập thì dạy các em cách phát âm thông qua các bài hát. Cuối cùng, chúng tôi cũng thành công. Các em đã bạo dạn hơn, và dù vốn từ còn hạn chế, các em cũng không ngại dùng phần mềm dịch trong điện thoại để nói chuyện với chúng tôi, rủ chúng tôi chơi bóng, đánh cầu lông, cho chúng tôi đồ ăn. Vậy là tuần học đầu tiên đã kết thúc trong yên bình, chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau vào hôm bế mạc.

Nhằm bày tỏ thiện chí, ngày cuối tuần, nhà trường bố trí xe đưa chúng tôi đi thăm quan núi Tây Sơn và làng văn hóa Côn Minh. Tạm gác lại công việc, chúng tôi cùng nhau thưởng ngoạn cảnh sắc của sông núi Côn Minh và nạp lại năng lượng trước khi bắt đầu tuần mới với các học sinh cấp 3.

Hạnh Phan

CÂU CHUYỆN GIAO THOA VĂN HÓA (P1): MỘT LẦN ĐÓI BỤNG

CÂU CHUYỆN GIAO THOA VĂN HÓA (P1): MỘT LẦN ĐÓI BỤNG

Đọc các phần khác cùng loạt bài của tác giả Hạnh Phan:

Phần 2: Làm “chị giáo ở Côn Minh

Phần 3: Sốc văn hóa

Một lần đói bụng

Ngày mới nhập học ở ĐH Ngoại thương Hà Nội, tôi được một người anh thân thiết chia sẻ về dự án dạy tiếng Anh cho trẻ em đường phố của anh tại Brazil trong vòng 6 tuần. Anh kể về những đứa trẻ đam mê bóng đá, chúng ước sau này trở thành Maradona, CR7 hoặc Ronaldinho. Vốn là một đứa thích đi du lịch và trải nghiệm, sau lần nói chuyện ấy, tôi càng khao khát đi hơn bao giờ hết. Nhưng những lời nói tiêu cực từ mọi người xung quanh khiến tôi tự ti. Tôi sợ bị người khác đánh giá, sợ bị nói mình không hòa đồng, sợ bị chê sinh viên Ngoại Thương mà kém cỏi. Tuy nhiên, anh bạn nói rằng “Đang còn trẻ, em nên thử tham gia những chương trình tình nguyện thế này, em sẽ có thời gian đủ lâu để trải nghiệm cuộc sống như một người bản địa. Giờ em đang học năm nhất, anh nghĩ em có 1 năm để chuẩn bị tâm lý để năm sau nộp đơn ứng tuyển”.

Tôi cố loại bỏ những suy nghĩ đó và đặt mục tiêu cho bản thân – mùa hè năm 2, tôi nhất định sẽ đăng ký đi tình nguyện tại nước ngoài. Hơn 7 năm chỉ tập trung học ngữ pháp để thi chuyển cấp, vốn tiếng Anh giao tiếp của tôi bị hạn chế nhiều. Những buổi học thuyết trình ở Ngoại thương chỉ gây thêm áp lực, bạn bè xung quanh ai cũng tự tin. Tôi thấy mình lạc lõng. Với mong muốn cải thiện kỹ năng giao tiếp, tôi đăng ký học tại một trung tâm tiếng Anh có tiếng ở Hà Nội. Việc học ở trung tâm không được như ý nhưng tôi không nản lòng. Tôi tìm hiểu về các tiêu chí của dự án mà mình quan tâm và chuẩn bị hồ sơ . Trước khi ứng tuyển, tôi từng hỏi mẹ ‘Mẹ ơi nếu giờ con được chọn, mẹ có cho con đi không?’. Mẹ hỏi ‘Đi để làm gì? Đi được cái gì?’. Đó không chỉ là hai câu hỏi từ một “nhà tài trợ” nghiêm khắc, mà còn là mấu chốt của bất cứ thư ứng tuyển (cover letter) nào. Thật sự tôi rất mơ hồ về những cái được, tuy nhiên có 1 điều tôi có thể cam đoan với mẹ ‘Con học ở trung tâm rồi thấy không hiệu quả, lớp gần 20 bạn nhưng trình độ không tương đương, kể cả đang học giao tiếp thật đấy, nhưng toàn học sinh người Việt nên rất ngại nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh mà thầy cũng dễ tính, chẳng buồn nhắc nhở”. Bây giờ con phải ‘ném mình’ vào một môi trường không có người Việt để con buộc phải sử dụng tiếng anh làm công cụ giao tiếp hằng ngày, như thế mới khá lên được. Chương trình có các dự án về giáo dục, môi trường, trao đổi văn hóa, kể cả truyền thông. Họ sẽ tài trợ toàn phần hoặc một phần tiền ăn ở, mình chỉ phải bỏ tiền vé máy bay, phí làm visa với tiền tiêu thôi ạ”. “Ừ, cứ qua phỏng vấn đi rồi tính.” Thế là mẹ chấp nhận đầu tư để tôi bước ra vùng an toàn của bản thân .

Mùa xuân 2016, tôi được lựa chọn tham gia một dự án dạy học cho học sinh cấp 2,3 và trao đổi văn hóa trong vòng 6 tuần tại Trung Quốc – đất nước mà bố mẹ nào cũng sợ “nhỡ con mình bị bắt cóc lấy nội tạng”. Đó là lần thứ hai tôi ra nước ngoài nhưng lại là lần đầu không có bố mẹ hay người lớn đi cùng, và cũng là lần xa nhà lâu nhất. Ví tiền không rủng rỉnh, tôi phải chọn chuyến bay với tổng thời gian dài gấp 3 lần chuyến bay thẳng. Sau 1 ngày dài mệt nhoài, cuối cùng tôi cũng hạ cánh tại sân bay Hàng Châu, nơi tôi sẽ làm tình nguyện viên (TNV).

Về đến chỗ ở đã gần 1 giờ sáng, tại đây tôi gặp những người bạn nước ngoài sẽ đồng hành với tôi trong dự án lần này. Họ hồ hởi chạy đến, trao cho tôi những cái ôm ấm áp. Tuy nhiên đối với một đứa nhút nhát và lần đầu tiếp xúc với nhiều người nước ngoài như tôi mà nói, kiểu chào đón thân mật này khiến tôi không khỏi ngại ngùng. Dù vậy, nỗi lo sợ không hòa đồng được và tinh thần kiệt quệ sau hàng tiếng đồng hồ vạ vật ở sân bay của tôi đã nguôi ngoai phần nào. Tôi ở cùng phòng với 5 bạn nữ, 3 người Ai Cập, 1 người Pakistan và 1 người Mexico. Nếu như không tham gia chương trình tình nguyện này, thì ở Việt Nam không biết tới bao giờ tôi mới được tiếp xúc với những người bạn từ 3 châu lục, huống chi là chia sẻ không gian sống với họ. Ngày đầu tiên của hành trình mới cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, nhóm chúng tôi có một buổi gặp mặt các bạn TNV Trung Quốc – những người sẽ cộng tác và giúp đỡ chúng tôi trong suốt quá trình thực hiện dự án. Mọi người quyết định cùng ăn trưa như là một cách để hiểu về nhau nhiều hơn. Địa điểm được chọn là một nhà hàng Nhật Bản ở gần chỗ ở – thể theo mong muốn của một số bạn. Chúng tôi có hơn 20 người, một nửa là TNV Trung Quốc, còn lại là TNV đến từ các nước Malaysia, Ai Cập, Kyrgyzstan, Nga, Pháp và Mexico.

Khi đi ăn ở Việt Nam, với tinh thần “‘gọi chung để thử mỗi thứ một tí”’, thông thường sẽ có một người đại diện đứng ra chọn món cho tất cả hoặc mỗi người chọn một món. Vì vậy, tôi nhường các bạn chọn trước vì tôi rất dễ tính ‘ăn gì cũng được’. Đang ngồi nói chuyện, bỗng nhiên cô bạn Ai Cập ngồi cạnh hỏi tôi:

– Phan, cậu không chọn món à? (tên tiếng Việt của tôi rất khó nói đối với các bạn nước ngoài nên tôi bảo các bạn gọi tên họ của tôi cho đơn giản). Cậu có menu chưa?.

Tôi nghĩ chắc cô bạn muốn xem ý kiến của tôi nên tôi chỉ cười đáp lại “Không sao, các cậu cứ chọn món đi, tớ ăn gì cũng được” – tôi nghĩ chắc cô bạn muốn xem ý kiến của tôi nên tôi chỉ cười đáp lại .

Xung quanh tôi lúc ấy ai cũng hăm hở chọn món, tôi nghĩ mọi người chọn nhiều món thế này thì tôi không cần xem nữa. Đồ ăn được mang lên, các bạn lấy đĩa đồ ăn đã chọn để trước mặt. Tôi vẫn không nhận ra sự khác biệt và thầm nghĩ: “Có lẽ họ thích mấy món này nhất”. Mọi người mời tôi ăn thử món này món kia nhưng là một người e dè và nhường nhịn, tôi chỉ ăn 2 miếng sushi cho phải phép rồi tiếp tục nói chuyện.

Sau khi ăn xong, chúng tôi đứng dậy thanh toán, anh bạn Trung Quốc tính tổng số đầu người để chia tiền nhưng trong tích tắc, tôi hoàn toàn đứng hình. Các bạn nước ngoài cầm tờ hóa đơn chỉ toàn tiếng Trung rồi nhờ một bạn tìm hộ tên món ăn họ đã chọn để trả tiền. Lúc này tôi mới hiểu rằng tuy ngồi chung bàn ăn, cùng xem menu nhưng họ không chia tiền theo đầu người như ở Việt Nam. Và thế là tôi mang một chiếc bụng xẹp lép ra khỏi nhà hàng cùng sự ngẩn ngơ vì chuyện chưa từng trải qua bao giờ. “Sao lại thế nhỉ”, tôi cứ nghĩ mãi mà chẳng dám hỏi và chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa.

Ăn xong, cả nhóm rủ nhau đi siêu thị. Khi đếni siêu thị, Alaa – chị cả của nhóm lấy xe đẩy. Chị dặn tôi thích ăn gì, muốn mua gì cứ lấy rồi để vào xe. Tôi nghĩ chắc lần này mọi người cùng mua đồ ăn rồi chia tiền nên tôi chỉ lấy đúng 1 chai nước. Nhưng đến trước quầy thanh toán, mỗi người lại lần lượt cầm đồ của mình đặt lên bàn chờ trả tiền.

Ngay sau đó, tôi đã mạnh dạn hỏi chị cả.

– Em hỏi câu này hơi ngại. Sao mọi người cùng đi siêu thị với nhau, cùng đi ăn nhưng lại đồ ai người đấy trả? Ở Việt Nam, nếu bạn bè đi ăn với nhau, bọn em sẽ ăn hoặc mua chung rồi chia theo đầu người.

– Thật ra không phải tất cả mọi người đều làm thế nhưng chị nghĩ cũng hợp lý. Ví dụ nhé, cả nhóm cùng đi ăn nhưng không phải ai cũng thích ăn gà, có người thích ăn bò, em không thể ép họ ăn cùng và trả tiền cho thứ mà họ không thích được trừ khi cả nhóm cùng thích và đồng ý chia sẻ, đúng không?” – Chị mỉm cười đáp.

– Công nhận, đi chung 20 người mà tìm được đồng thuận tuyệt đối thì khó quá – tôi đồng tình với sự khác biệt văn hoá này.

Có thể với người khác, những việc nhỏ nhặt này chẳng có gì đáng nói. Nhưng với tôi, trải nghiệm nào cũng mới mẻ. Tôi đang ở Hàng Châu, không phải Hà Nội. Xung quanh tôi là các bạn TNV nước ngoài, mỗi người họ đều mang trong mình những sở thích và văn hóa khác nhau. Tuy nhiên, sẽ chẳng có rào cản nào nếu chúng ta sẵn sàng tiếp thu những cái mới. Dù các bạn theo đạo Hồi không thể ăn thịt lợn hay phải cầu nguyện 5 lần 1 ngày nhưng không vì thế mà chúng tôi không thể đi ăn, đi chơi với nhau. Sau trải nghiệm trên, Mmỗi khi không rõ điều gì, tôi lại chủ động hỏi những người bạn với thái độ cầu thị và chân thành. Về sau này, tôi dần chui ra khỏi vỏ ốc của mình, mở lòng hơn để chia sẻ và lắng nghe mọi người, nhờ đó tôi đã có thêm những kiến thức mới về văn hóa cũng như tôn giáo của nước bạn và không để mình đói vì lý do lãng xẹt như vậy nữa. Nhưng lần đói ấy lại tặng tôi một sàng khôn về sự tinh tế.

Thời gian ở nước láng giềng có thể không giúp tôi tăng điểm số nhưng đây là một chuyến đi để đời. Những kỹ năng, kiến thức và thái độ có được từ trải nghiệm giao lưu văn hoá sẽ còn theo tôi mãi.

Hạnh Phan

NĂNG LỰC GIAO THOA VĂN HÓA LÀ GÌ? – PHẦN 1

By Nhat Pham

Bài viết này mong muốn góp phần chỉ ra nguyên nhân vì sao nguồn nhân lực trẻ Việt Nam, bất kể ngành nghề nào cũng cần trang bị năng lực giao thoa văn hóa. Thông qua đó, chúng tôi hy vọng giới thiệu đến các bạn đọc về những loại năng lực này dựa trên khái niệm văn hóa.

BỐI CẢNH

Ở thời điểm hiện tại, biên giới sẽ dần chỉ còn có ý nghĩa về mặt địa lý khi cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 đang đến sẽ đẩy mạnh tốc độ toàn cầu hóa. Bối cảnh này mở ra cơ hội hợp tác quốc tế toàn diện và sâu rộng hơn trong tất cả các lĩnh vực. Tại khu vực Đông Nam Á, Hiệp định ASEAN về di chuyển Thể nhân được ký vào cuối năm năm 2012 [1]  nghĩa là thị trường lao động sẽ là của chung các quốc gia, giúp người lao động Việt Nam có thể làm việc tại tất cả các nước ASEAN một cách dễ dàng hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngay tại trên đất nước mình chúng ta cũng sẽ có những ngày một nhiều đồng nghiệp quốc tế. Các tiếp xúc liên văn hoá  trong và ngoài nước là điều không thể tránh khỏi. Và để tận dụng cơ hội này, lực lượng lao động Việt Nam, bên cạnh các kỹ năng kiến thức chuyên môn, cần có một năng lực mới để thành công trong môi trường quốc tế: năng lực giao thoa  văn hóa (intercultural competence).

VĂN HÓA VÀ NĂNG LỰC GIAO THOA VĂN HÓA

Hiểu biết về khái niệm văn hóa sẽ là nền tảng để ta hiểu về năng lực giao thoa văn hóa. Có gần hơn 500 định nghĩa về văn hóa. Để phục vụ cho mục đích giới thiệu tổng quan của bài viết, mình sẽ dùng định nghĩa của UNESCO [2]: Hoan nghênh các bạn để lại bình luận về 1 định nghĩa mà các bạn yêu thích!!!!

“Văn hóa là một phức hệ tổng hợp bao gồm tri thức, đức tin, nghệ thuật, hệ giá trị/đạo đức, luật pháp, phong tục,  và tất cả khả năng hoặc thói quen khác do con người tạo nên như là một thành viên của xã hội.”

Định nghĩa này liệt kê ra một loạt các khái niệm để diễn tả văn hóa như tất cả những gì xoay quanh con người và do con người tạo ra. Để sắp xếp các khái niệm này vào một hệ thống dễ nhớ hơn, người ta thường sử dụng khái niệm tảng băng trôi trong văn hóa (The Iceberg Concept of Culture) của nhà nhân chủng học người mỹ Edward T. Hall [3].

Hall cho rằng nền văn hóa của một xã hội bất kỳ giống như một tảng băng trôi, những gì ta thấy được chỉ chiếm khoảng 10% của nền văn hóa đó. Và chỉ khi thấu được 90% còn lại bao gồm những giả định, niềm tin, giá trị ẩn sau những yếu tố hữu hình, ta mới thực sự hiểu được một nền văn hóa.  

Tương tự khái niệm văn hóa, khái niệm năng lực giao thoa  văn hóa cũng được hiểu theo nhiều cách khác nhau. Tuy nhiên, có một định nghĩa khá “thân thiện” từ nhà giáo dục Darla K. Deardoff [4] cho những bạn muốn tiếp cận khái niệm này :

Năng lực giao thoa văn hóa là khả năng phát triển những loại kiến thức (knowledge), kỹ năng (skill) và thái độ (attitude) đặc thù để giao tiếp và hành động phù hợp và hiệu quả trong các tương tác liên văn hóa.

Các “tương tác liên văn hóa” có thể được hiểu là tương tác giữa hai người đến từ hai nền văn hóa khác nhau. Nền văn hóa, theo mình, có thể được hiểu ở 04 cấp độ: (1) nền văn hóa của các quốc gia, (2) các tiểu văn hóa trong một nền văn hóa (VD: tiểu văn hóa miền Nam, Trung, Bắc), (3) các nhóm cộng đồng khác nhau trong một tiểu văn hóa, (4) các thành viên trong cùng một nhóm cộng đồng. Dựa vào các cấp độ trên, dù có vẻ nghịch lý, tương tác giữa hai người trong cùng một gia đình thuần Việt cũng cũng có thể được xem là một tương tác giao thoa văn hóa. Vậy khi nhìn theo góc độ này, có thể thấy việc bồi đắp năng lực giao thoa văn hóa mang lại lợi ích ngay từ khi ta còn ở trong cộng đồng bản xứ của chính mình.

Kết hợp nguyên lý tảng băng trôi và định nghĩa trên, một người có năng lực giao thoa  văn hóa tốt sẽ là người không để các tảng băng va chạm vào nhau dẫn đến mâu thuẫn bằng cách nhìn ra phần chìm trong cả tảng băng văn hóa của chính mình và của người khác để hành động hợp lý.

Tuy nhiên, đâu là những kỹ năng, kiến thức, thái độ cấu thành nên một khung năng lực giao thoa văn hóa? Làm thế nào để phát triển năng lực này? Người ta dùng những tiêu chí gì để so sánh các nền văn hóa khác nhau? Những câu hỏi trên sẽ dần được trả lời trong các bài viết sau, các bạn đón đọc nhé!

TÀI LIỆU THAM KHẢO

[1] Tóm lược Cộng đồng Kinh tế ASEAN (AEC). (2016, July 29). Retrieved September 05, 2020, from https://trungtamwto.vn/.

[2] UNESCO. (2009). The 2009 UNESCO framework for cultural statistics (FCS).

[3] Hall, E. T. (1976). Beyond culture. New York: Doubleday.

[4] Deardorff, D. K.  (2006) , The Identification and Assessment of Intercultural Competence as a Student Outcome of Internationalization at Institutions of Higher Education in the United States, Journal of Studies in International Education.10:241-266.

TỪ HIỂU BẢN THÂN TỚI HIỂU NGƯỜI KHÁC

By Thanh Dat

“Sao mẹ cứ bắt con làm những thứ con không muốn vậy!”

Các bạn thấy câu này quen không?

Đó là những gì mình nghĩ trong đầu hồi bé mỗi khi mẹ bảo đi làm việc nhà, còn mình thì đang bận xem siêu nhân. Nghe nhỏ bé là vậy nhưng những cảm xúc khó chịu tích tụ lâu năm kết lại thành 1 cái hàng rào gai chắn giữa mẹ và mình. Nó xấu xí, động đến nó thì không dễ chịu gì, và nó lại còn mọc cao lên mỗi ngày nữa.

Và sau đây là câu chuyện mình và mẹ đã dẹp bỏ được cái hàng rào gai đó qua hành trình thấu hiểu bản thân và thấu hiểu lẫn nhau như thế nào.

TỪ THẤU HIỂU BẢN THÂN

Những gì mẹ mong muốn ở mình có vẻ khác với những gì mình muốn. Mẹ muốn nhà cửa sạch sẽ, còn mình thì chỉ muốn được vui vẻ. Mẹ muốn mình học giỏi, nhưng mình lại thích đến trường nói chuyện với bạn bè hơn là học. 

Mẹ muốn A, thì mình lại muốn ∀ cơ.

Chiến tranh lạnh xảy ra được vài tháng (hay 1 năm gì đó) thì mình cảm thấy “đau” không thể chịu được nữa. Mình tự hỏi tại sao mọi chuyện lại phải thế này, tại sao lại là mình phải chịu, tại sao mẹ mong muốn ở mình lắm thứ thế ? Cơ mà ngược lại, vậy thì:

“Mình mong muốn gì từ mẹ?”

Có lẽ là mình muốn 1 có gia đình vui vẻ, ấm cúng, nơi mà mình và mẹ có thể nói chuyện thoải mái, nơi không có hàng rào gai luôn chắn. Khi mẹ không nói chuyện với mình, mình cảm thấy bị từ chối, cảm thấy không vui vẻ và không an toàn. 

Mình cảm thấy như đang đứng cạnh hàng rào gai quan sát từng cái gai một, cố gắng hiểu xem nó thực sự làm từ những cảm xúc gì. Mình hiểu ra điều mình muốn là gì, mình đã và đang làm sai những việc gì, và mình thấy rằng mình cần phải hành động giải quyết.

Quá trình vừa rồi chính là cách mình tìm hiểu bản thân mình, hiểu được những cảm xúc mình đang gặp, hiểu được cách mình phản ứng với những người xung quanh ra sao. Mình đã đặt đúng câu hỏi. Đây chính là yếu tố đặc biệt quan trọng đã giúp mình hàn gắn mối quan hệ của mình với mẹ.

TỚI THẤU HIỂU NGƯỜI KHÁC

Tuy vậy, mình không biết ở phía bên kia hàng rào gai, mẹ đang suy nghĩ gì và cảm thấy thế nào. Nói chuyện với mẹ thì khó thật, nhưng mình không nói thì ai nói bây giờ?

Và rồi mình đem những câu hỏi mình đã tự hỏi mình đi hỏi mẹ.

  • Hồi bằng tuổi con, mẹ đã như thế nào?
  • Câu chuyện của mẹ là gì?
  • Mẹ mong muốn gì/ cần gì ở con?
  • Khi con … thì mẹ nghĩ/ cảm thấy như thế nào?
  • Con thấy … thế này. Còn mẹ?

Những câu hỏi này đem lại sự thấu hiểu về mặt nhận thức (cognitive empathy), tức là mình lắng nghe và chấp nhận câu chuyện của mẹ. Mình chấp nhận rằng mẹ có những kinh nghiệm sống quan điểm sống khác với mình, và rằng đó là điều tất yếu. Khi đó mình cảm thấy yên bình hơn, còn hàng rào gai thì dần dần biến mất.

Đt câu hi và lng nghe

Thật may mắn, mẹ mình đã trả lời những câu hỏi của mình thật lòng, và mình hiểu được điều gì đã tạo nên con người của mẹ, một người kỷ luật, nghiêm khắc, cẩn thận nhưng cũng rất bao dung và rộng mở. 

Mình hiểu ra rằng để thấu hiểu người khác, còn cần đi xa hơn cả những câu hỏi. Mình tạm thời đặt cảm xúc sang 1 bên, tôn trọng những quan điểm của mẹ, và mình tiếp tục tìm cách để đạt được sự hòa thuận giữa cả hai, hay nói cách khác là đạt được sự thấu cảm.

SỰ THẤU CẢM GÍUP MÌNH HÀN GẮN MỐI QUAN HỆ VỚI MẸ (COMPASSIONATE EMPATHY)

Điều đáng nói ở đây, là quá trình thấu hàn gắn mối quan hệ của mình với mẹ ở trên vẫn chưa kết thúc. Tính tới bây giờ chắc cũng được 2, 3 năm rồi.

Mỗi cuộc nói chuyện mình lại hỏi 1 câu khác nhau, và xen giữa những cuộc nói chuyện ấy là những cuộc nói chuyện nho nhỏ khác, để chia sẻ 1 điều gì đó trong cuộc sống của mình. Mấu chốt ở đây là từ cả 2 phía mẹ và mình đều lắng nghe đối phương trước (thấu hiểu về mặt nhận thức) và sau đó cảm nhận điều mà đối phương đang trải qua đem lại cảm xúc gì. 

Đây chính là sự thấu cảm – sự thấu hiểu về mặt nhận thức và cảm xúc. Chúng ta hiểu rằng những cảm xúc của người khác xảy ra là có lý do, và điều đó cần được tôn trọng và chấp nhận.

S thu cm cn n lc t c 2 phía

Hiện tại tuy không phải ngày nào cũng nói chuyện, mình vẫn cảm thấy mỗi cuộc điện thoại của mình với mẹ luôn có sự tôn trọng và chấp nhận từ cả 2 phía. Mẹ có thể đưa ra lời khuyên cho mình mà không gây áp lực mình phải nghe theo. Ngược lại, mẹ cũng đón nhận những ý kiến, chia sẻ của mình mà không áp đặt suy nghĩ của bản thân. Đặc biệt hơn, mẹ cũng dần hỏi mình để hỏi ý kiến về 1 việc gì đó, hoặc có lúc chỉ đơn giản để kể chuyện thôi.

Tóm lại: Mình bắt đầu bằng việc đặt câu hỏi cho bản thân mình. Mình hiểu được những cảm xúc của bản thân là gì và nó đến từ đâu. Sau đó, mình làm điều tương tự để thấu hiểu được mẹ (ít nhất là về mặt nhận thức), và cuối cùng mình đang cố gắng để đạt được sự thấu cảm.

Vừa rồi là câu chuyện của mình. Thế còn bạn và hàng rào gai của bạn thì sao?

Bạn có muốn bắt đầu 1 điều gì đó mới không?

Việc đầu tiên bạn cần làm, đó là đặt câu hỏi. Và mình có chuẩn bị 1 số câu hỏi bạn có thể thử ngay dưới đây nè:

CHO CHÍNH BẠN

  • Mình đang cảm thấy thế nào?
  • Cảm xúc này đến từ đâu?
  • Cảm xúc mà mình mong muốn là gì?
  • Nếu mình cố gắng, liệu có đạt được không?
  • Mình có cần giúp đỡ từ ai không? Cần giúp đỡ như thế nào?

CHO NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH BẠN

  • … cảm thấy như thế nào? Vì sao?
  • … mong muốn điều gì từ mình?
  • Ý kiến của … về … như thế nào?
  • Chúng ta cần làm gì để giải quyết vấn đề?

LỜI NHẮN TỚI BẠN ĐỌC: 

Hành trình thấu hiểu bản thân và thấu hiểu người khác là 1 hành trình dài và gian nan. Mình rất may mắn vì mẹ mình đã cởi mở chia sẻ, nhưng mình hiểu rằng không phải ai cũng vậy. Chúc các bạn có thật nhiều can đảm để gạt bỏ những hàng rào gai đang cản trở mình, và đặc biệt là đủ can đảm để chấm dứt những mối quan hệ độc hại nhé.

Để tìm hiểu thêm về các chủ đề liên quan như “Trí tuệ cảm xúc” , hãy tiếp tục theo dõi các bài viết của chúng tôi các bạn nhé!

TẦM QUAN TRỌNG CỦA EQ VÀ VIỆC HIỂU BẢN THÂN

Bạn biết không, trên thế giới có khoảng 140 triệu người được coi là thông minh xuất chúng, nhưng lại chỉ có khoảng 2000 người là triệu phú trong số đó thôi. Mà những người thông minh thì thường được biết đến là có IQ cao phải không các bạn?Đúng là như vậy, họ thực sự có một khả năng tuyệt vời để hiểu và áp dụng thông tin, cũng như là tìm ra các cách giải quyết vấn đề một cách vô cùng nhanh chóng.

YẾU TỐ GÌ QUYẾT ĐỊNH SỰ THÀNH CÔNG CỦA MỘT NGƯỜI?

Nghiên cứu của các nhà tâm lý học lại cho thấy rằng IQ chỉ góp 20% vào sự thành công trong cuộc sống của chúng ta thôi, trong khi EQ mới là yếu tố dùng để đánh giá liệu chúng ta có đang làm việc  hiệu quả hay không !

Vì vậy, hôm nay STEP muốn giúp các bạn hiểu hơn về EQ, nó là gì và ảnh hưởng thế nào đến mức độ thành công cũng như hài lòng trong công việc của chúng ta sau này nhé !

SƠ LƯỢC VỀ EQ

EQ – Trí tuệ cảm xúc , hay còn gọi là Emotional Intelligence là khả năng kiểm soát cảm xúc của bản thân và người khác, có thể nói chúng giải thích cho mọi suy nghĩ và hành động của ta trong các tình huống thường ngày. Nói cách khác, đây là một sự kết hợp hoàn hảo giúp chúng ta đưa ra những lựa chọn tối ưu nhất !

Ví dụ, bạn đang là một sinh viên, bạn sẽ hành xử như thế nào khi không chỉ có quá nhiều bài luận đang đợi bạn hoàn thành, mà còn bận bịu với công việc làm thêm hay các hoạt động ngoại khóa ? 

Có thể nhiều bạn sẽ bắt đầu cảm thấy căng thẳng vì không quản lí được thời gian, thậm chí thức xuyên đêm để hoàn thiện chúng với tâm trạng rất vội vàng, để rồi lại cảm thấy không hài lòng với chính kết quả mình làm ra. Lúc ấy, chắc chắn là họ sẽ bực bội rồi, cộng thêm cả việc stress đã tích tụ bấy lâu nay, dẫn đến một lúc nó sẽ bùng nổ và có khả năng là họ sẽ quyết định buông xuôi mọi thứ. Nói tóm lại là nếu cứ để tình trạng ấy tiếp tục xảy ra, thì không chỉ hiệu quả công việc mà bạn làm chả ra đâu vào đâu, mà có khi bạn còn mang trong mình một tâm lí chán nản thất vọng về bản thân mình đúng không nào .

Ngược lại, với một người có EQ cao , họ sẽ vui vẻ đón nhận nó như một thử thách, tập trung, và bình tĩnh xử lí từng thứ một với hết khả năng của mình.

NHỮNG ĐẶC ĐIỂM CỦA EQ

Nghiên cứu chứng minh rằng những người có chỉ số EQ cao thường có phần thể hiện tốt và làm việc hiệu quả hơn. Không những thế, điều kiện sức khỏe tốt, quan hệ rộng và chất lượng cuộc sống cao cũng được cho là những đặc điểm mà họ sở hữu. 

Còn những người với chỉ số EQ thấp thì sao? Họ có xu hướng gặp nhiều khó khăn hơn cũng như ít khỏe mạnh hơn và dường như họ cũng không hài lòng với các mối quan hệ trong xã hội của mình.

EQ ẢNH HƯỞNG ĐẾN SỰ THÀNH CÔNG CỦA CHÚNG TA NHƯ THẾ NÀO?

Khám phá 4 yếu tố làm nên EQ

Để hiểu rõ hơn, chúng ta hãy cùng khám phá 4 yếu tố làm nên EQ nhé, chúng bao gồm: Tự điều chỉnh bản thân, Sự đồng cảm, Kỹ năng xã hội và Hiểu bản thân

  1. Đầu tiên là #Tự điều chỉnh bản thân ( Self-regulation). Đây là lúc chúng ta kiểm soát hành vi của mình và ngăn chặn cảm xúc bộc phát khi mọi thứ đang diễn ra tồi tệ bằng cách bình tĩnh và giảm bớt căng thẳng trước một vấn đề. Nói ngắn gọn thì nó giúp chúng ta tỉnh táo và đưa ra một quyết định sáng suốt.
  2. Tiếp đến là #Sự thấu cảm. Không chỉ giúp chúng ta hiểu được đối phương đang nghĩ gì hay đang cảm thấy thế nào mà còn là một công cụ giúp ta đàm phán được hiệu quả hơn cũng như nâng cao chất lượng các mối quan hệ xung quanh mình.
  3. #Kỹ năng xã hội cũng không kém phần quan trọng đâu nhé. Mặc dù là một cụm từ có bao hàm rộng nhưng để dễ hiểu thì đó là công cụ để chúng ta gây được sức hút trong các cuộc trò chuyện, như ngôn ngữ cơ thể, cách giao tiếp bằng mắt, âm sắc giọng nói và những từ ngữ chúng ta sử dụng.
  4. Nhưng sau tất cả, việc chúng ta #Hiểu bản thân mình đến đâu mới chính là quan trọng nhất.

NHƯ THẾ NÀO LÀ HIỂU BẢN THÂN VÀ CHÚNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN SỰ THÀNH CÔNG?

Hiểu bản thân hiểu nôm na là biết rõ ưu điểm, nhược điểm của mình, những gì mình thật sự yêu thích, mong muốn cũng như những điều khiến mình không hài lòng trong cuộc sống. 

Một người có EQ cao sở hữu tất cả những đặc điểm kể trên. Vậy tại sao, “Hiểu bản thân” lại được coi là nền tảng của cả 3 yếu tố trên nhỉ?

Ai trong cuộc sống cũng có khát khao được trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân mình, nhưng trước hết bạn phải hiểu chính bạn thì mới biết nên điều chỉnh những gì để trở nên tốt đẹp hơn chứ đúng không nào. Hơn nữa, nếu sự thấu cảm là một trong 4 yếu tố làm nên EQ, mà chính cảm xúc của mình bạn vẫn chưa hiểu rõ, thì làm sao bạn hiểu và thông cảm cho người khác được. Đó là lý do tại sao #Hiểu bản thân lại được coi là vô cùng quan trọng đó !

CHÚNG QUAN TRỌNG THẾ NÀO?

Nhà văn học người Mỹ đã từng nói: “Nhận thức về bản thân là khả năng có cái nhìn trung thực về cuộc sống của bạn mà không có bất kỳ ràng buộc nào về việc nó đúng hay sai, tốt hay xấu.”

Đó là những người luôn sẵn sàng đối diện với những thiếu sót cũng của mình và luôn lắng nghe ,trân trọng những nhận xét từ mọi người xung quanh. Nhờ đó, họ biết mình mạnh ở đâu và giới hạn của mình là gì, để từ đó có những mục tiêu, định hướng phù hợp cho chính mình, bằng cách thấy được những thứ sẽ gây trở ngại cho họ và có biện pháp đối phó với chúng.

Jack Ma, một trong những người giàu nhất Châu Á, cũng là người duy nhất trong 24 người bị đánh trượt khi xin vào KFC, hay bị Harvard từ chối đến 10 lần nhưng vẫn không hề nản chí, giờ đã trở thành một tỷ phú. Ông vẫn hay nói rằng “Biết mình muốn gì và có động lực theo đuổi tới cùng chính là thứ đưa bạn bước chân vào con đường thành công”. Vì vậy mà ông không ngừng hướng tới những mục tiêu mà ông tin rằng sẽ giúp mình đạt được đích đến  dù có thất bại nhiều đến đâu.

VẬY LÀM THẾ NÀO ĐỂ NHẬN THỨC VỀ BẢN THÂN MÌNH TỐT HƠN?

Nếu như sở hữu một EQ cao giúp bạn dễ dàng thành công trong tất cả những gì bạn làm như thế, tại sao bạn không tìm cách hiểu rõ về bản thân mình hơn nhỉ? 

Để STEP bật mí cho bạn một vài bí quyết giúp bạn khám phá bản thân mà bạn có thể thực hiện ngay và luôn nhé. 

  • Nghĩ về những điều khiến mình vui và biết ơn những sai lầm đã mắc phải trong ngày hôm nay trước khi đi ngủ
  • Yêu cầu những người bạn đáng tin cậy nhận xét về bạn
  • Note lại 10 điều bạn ghét và thích ( hoàn cảnh nào khiến cho bạn tự tin, hoàn cảnh nào khiến cho bạn sợ hãi; ước muốn bạn sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai,..)
  • Tự hỏi chính mình muốn làm gì nếu tiền không là vấn đề
  • Làm bài kiểm tra tính cách trên mạng

Còn nếu các bạn thấy các bí quyết trên là chưa đủ , hãy theo dõi chúng tôi trong những bài viết sắp tới nhé,  vì chúng mình sẽ còn bật mí nhiều tips và thông tin thú vị hơn nữa để các bạn hiểu bản thân mình hơn đấy !